![]() |
Chính Mai Hoa cũng không ngờ cuộc sống lại đặt trên vai mình nhiều trọng trách. Hiện chị là ủy viên Ban Chấp hành Đảng bộ huyện Thạch Hà, đại biểu HĐND tỉnh Hà Tĩnh, Bí thư Đảng ủy xã, Chủ tịch HĐND xã Thạch Văn. Tôi đặt câu hỏi với Mai Hoa: “Có gì khó khăn giữa trách nhiệm rất mẫu mực, nghiêm túc, nặng nề của người làm công tác Đảng với một tâm hồn đa cảm, dễ rung động của người làm thơ không?”. Mai Hoa thẳng thắn trả lời ngắn gọn “Không anh ạ”.
Mai Hoa là Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Hà Tĩnh. Năm 2015, chị xuất bản tập thơ đầu tay “Người đàn bà làm thơ” với 92 bài, NXB Hội Nhà văn ấn hành. Được biết chị đang chuẩn bị xuất bản tập Thơ thứ hai.
Thơ Mai Hoa có phong cách riêng, rất cá tính, diễn đạt mộc mạc, nhất là khi bày tỏ cảm xúc về tình yêu, hạnh phúc gia đình. Đề tài trong thơ Mai Hoa thường hướng đến những người thân và người dân quê hương, thơ chị yêu thương sâu sắc và cảm thông với họ. Còn nhớ vụ Formosa năm 2016, biển Hà Tĩnh bị ô nhiễm nghiêm trọng, cá chết trắng bờ khiến những người ngư dân đau xót. Không nén nổi cảm xúc, chị sáng tác ngay bài thơ “Thương biển lắm cha ơi”. Bài thơ thực sự đồng cảm với nhân dân, làm dậy sóng trong cộng đồng. Cũng năm đó, có 16 trường THPT đã lấy bài thơ này làm đề thi thử tốt nghiệp THPT Quốc gia môn Ngữ văn.
Từ Ngọc Lang
Nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, Tầm Nhìn trân trọng giới thiệu chùm thơ của nữ nhà thơ Mai Hoa.
THƯƠNG BIỂN LẮM CHA ƠI Đứng dậy đi cha! Cha ngồi đó đã nhiều ngày. Mắt ráo hoảnh nhìn ra phía biển Chiếc điếu cày mấy ngày cha không động đến Con thấy đau nhói tận tim mình Tấm lưới trên tay cha đặt xuống, nâng lên Con biết cha đứt từng khúc ruột. "Biển chết rồi con ơi"! Cha khóc. Lần đầu tiên nước mắt người đàn ông đi biển như cha vỡ ra như tia máu chảy quanh hốc má gầy gò. Dân Miền Trung quê tôi Mấy tuần nay không còn tiếng reo hò Câu chuyện ra khơi không còn trong bữa ăn làng biển Mẹ bỏ chợ, thuyền úp mình trên bến Người ngư dân rồi sẽ ra sao Làng biển quê tôi vốn dĩ đã quá nghèo Cuộc sống mưu sinh từ con tôm con cá Thuyền lưới ra khơi một đời cha chằm vá Nuôi con nuôi cháu trưởng thành. Có biển nơi mô như biển quê mình Cá dưới lòng sâu cá trên mặt nước Bao nhiêu cá chết vì nhiễm độc Biển gào lên thủy táng những linh hồn Làng biển quê tôi chìm ngập nỗi buồn Cá chết hồn oan mắt chưa kịp nhắm. Đứng dậy đi cha Con thương cha nhiều lắm Con biết người thương nhớ biển cha ơi! Bao ngày qua biển lặng đẹp trời Nhưng lòng biển lại vô cùng trống trải Những con thuyền không người chèo lái Trong miếng ăn cũng vấy bóng quân thù. Cha ơi! Ai đã giết ước mơ Ai đã gieo mầm tai ương khủng khiếp Biển vẫn còn đây Nhưng biển là biển chết Thương quê nghèo Thương biển lắm cha ơi! | TÌM Anh! Cầm hộ em buổi chiều Cầm hộ em ngọn gió Tìm hộ em nỗi nhớ Đã lạc vào tim anh Tìm hộ em mùi hương Đã thơm về hướng ấy Ánh mắt chiều sóng dậy Lăn xõa xuống đường cong Giục đôi môi tìm kiếm Hoang sơ em… Tận cùng! *** EM QUYẾN RŨ ANH Em! Người đàn bà đã quyến rũ anh Bằng nụ cười, ánh mắt Vòng tay ôm siết chặt lúc gần. Em quyến rũ anh! Vầng trăng trắng ngần nơi ngực! Bữa cơm thơm lừng gian bếp. Em quyến rũ anh! Người đàn ông đầu đã hai thứ tóc Đổi cả thanh xuân để yêu em Trút hết ưu phiền và dám hy sinh Để em ru anh ngủ ngon quên tháng ngày buồn tẻ Quên những người đàn bà trước em Trái tim anh và rồi những đứa con Gia tài lớn nhất do em quyến rũ anh mà có Anh đã dạy em biết điều buông bỏ Đừng quá hờn ghen và nũng nịu yếu mềm Ừ. Dù anh tài giỏi cỡ nào cũng không thể rời xa em Người đàn ông đã bị em quyến rũ Tiếp tục mà làm chồng em đi *** |
![]() |
EM - NGƯỜI ĐÀN BÀ LÀM THƠ
Em!
Người đàn bà làm thơ
Ánh mắt như bầu rượu
Uống đến tàn cuộc chơi
Rót chiều vào đêm
Rót anh vào mắt
Thơ ngấm vào
rần rật...
Em say!
Em người đàn bà làm thơ
Nội thất trái tim bằng những ca từ
hạnh phúc!
nghén từng câu chữ
Thèm thuồng...
Em người đàn bà làm thơ
Rót nhung nhớ tràn môi
Run rẩy!
Lật đêm sang ngày.
Rót anh cạn kiệt
Em người đàn bà làm thơ
Đọc anh mà viết!
***
CÁNH ĐỒNG LÀNG TÔI Cánh đồng làng tôi oằn mình chống bão. xác xơ thân lúa nghén đòng mẹ ngược gió ra đồng mồ hôi cõng hàng nước mắt. lật lại đường cày khâu vết thời gian, lưng đồng lên da non lũ lại về... cánh đồng làng tôi thủy táng. mây đứng chịu tang ngậm ngùi. cánh đồng làng tôi gầy! thóc lép mồ côi già trước tuổi da đầy nếp nhăn. *** | TUỔI ĐỒNG Mẹ cấy lúa đêm trăng đánh thức linh hồn đồng nội thương mạ non cây chìm cây nổi giữa phong ba mưa nắng đêm ngày bao đảm đang hội tụ ở đôi tay người gặt hái cả thời sung sức mẹ treo ánh trăng lên đầu lưỡi cuốc say mê khâu vá cánh đồng tóc mẹ nhiệm mầu giấu nỗi chờ mong lưng mẹ thêm còng sau mùa gặt hái chờ những mùa trăng không còn trở lại tuổi đồng chín rụng đêm đêm ! |